Entry này ra đời nhờ Comments của chư vị về truyện Hoa violet ngày thứ tư của André Maurois.Chân thành cảm ơn.
Đầu năm học 66-67 nhóm Nhân Văn,được sự giúp đở của giáo sư Nghiêm Thẩm,tổ chức chuyến du khảo tìm hiểu về dân tộc thiểu số tỉnh Phú Bổn(hình như PB bây giờ là 1 huyện của Gia Lai?).Đòan đi khỏang mười mấy người.Hòang Trung học khoa Anh văn,chọn chứng chỉ nhiệm ý văn minh VN nên cũng tham gia trong đòan.Cô nữ sv quê Nha Trang này có giọng nói ngồ ngộ,nhỏ nhắn,nhanh nhẹn,tóc ngắn,1 chút"quậy".HT và tôi nhanh chóng kết thân.Chuyến đi học nhiều điều lạ,nhiều chuyện vui,nhiều kỷ niệm.Thú vị nhất là khi biết trong ngôn ngữ Rhadé(?) anh là adong,em là atơi,HT và tôi cứ xưng hô với nhau như vậy. Hết atơi ơi lại adong nè.Cả đòan kể cả gs Nghiêm Thẩm ai cũng cười khi nghe chúng tôi"líu lo".Có đêm trăng cao nguyên,rất khuya,chỉ có 2 người,tôi đàn và em lặng lẽ nghe.Sau chuyến đi tất nhiên có nhiều quyến luyến.Một buỗi chiều,sân trường văn khoa,sau giờ học tôi và em đứng bên xe Honda trò chuyện.Bất chợt em ríu rít.
-Adong,adong nhìn kìa,đẹp qúa
Tôi nhìn phía sau mình.Đẹp thật,nắng chiều vàng óng ánh trên cỏ dại xanh non,ngấn nước sau cơn mưa nhỏ.Khi quay lại em,cảnh đẹp sau lưng phản chiếu trong kính hậu xe.
-Atơi nhìn cảnh trong kính xem.
-Đẹp qúa adong ơi,sắc màu lung linh đẹp hơn.
-Atơi biết không,khoa học vật lý gọi ảnh phản chiếu là ảnh ảo.Ảo bao giờ cũng đẹp hơn thật,đúng không?
Không hiểu sao tôi lại nói vậy?Em im lặng,không nói gì.Hai chúng tôi lặng lẽ ra về.Tôi mất em từ đó.Hình như em cố tình lánh mặt vì tôi không bao giờ lại thấy em trong giảng đuờng.Sau đó ít lâu tôi viết bài hát ATƠI,viết mới nhẹ lòng được.Ca từ như thế này.
Sao không lại gần anh đi em
Một đêm trăng sáng núi rừng cao nguyên mơ màng
Sao không lại gần anh đi em
Hương đêm về ươm thắm tóc ai
Sao không lại gần anh đi em
Cho anh nâng đôi tay dịu dàng
Và bâng khuâng lời tim chẳng mới
Giọt nước mắt nào của tình muộn màng
Sao không lại gần anh đi em
lặng nghe dạ khúc Schubert êm đềm
Trong âm nhạc thần tiên xa xưa
Bao thanh kiều mộng mơ tuổi xuân
Sao không lại gần anh đi em
Dây guitar tung tăng hiền hòa
Và phân vân lời tim chẳng nói
Giọt nước mắt nào của tình già nua
...................................................
....................................................
Thôi em vào ngủ ngoan đi em,thôi em vào
ngủ ngoan đi em.Tôi ôm đàn 1 kiếp trăm
năm.
Ơi tuổi trẻ của tôi,sinh ra trong chiến tranh,tuổi
đôi mươi mà đã sớm già;có 1 tình yêu lãng mạn nhưng lại chối từ;tìm ra 1 lẽ sống,chiến đấu hy sinh mà sao vẫn....???? Sau gần nửa thế kỷ,câu nói trong 1 sát na ngẫu hứng-bốc đồng-ngạo ngược-ngang tàng,ngẩm lại có nhiều phần chân lý.Có lẽ vì vậy mà con người luôn mơ mộng lãng mạn và có cả những giấc mơ để tìm và sống với những"Ảnh ảo đẹp hơn thực tại" !!??.Chốn nào xa xăm atơi có nghĩ như adong không???